Cố mua nhà mặt đất khi không đủ tiền gặp rủi ro gì?
Từ thực tế trên, tôi nghĩ, nếu chỉ mua nhà để ở, thì nên quan tâm đến sự thoải mái trong cuộc sống của mình hơn là giá cả sau này của nó.
Nhà mặt đất sẽ lên giá còn chung cư sẽ mất giá là quan điểm gần như đã thành chân lý với nhiều người. Chị Yến cũng nghĩ thế khi mua nhà, nhưng khi vào ở chị cho rằng mình đã nhầm giữa tiêu sản và tài sản.
Dưới đây là câu chuyện mua nhà của gia đình chị Kim Yến, 33 tuổi, hiện sống tại Tp.HCM:
Tôi 33 tuổi làm trong ngành truyền thông quảng cáo, còn chồng hơn tôi 4 tuổi, làm trong ngành điện lạnh. Thu nhập của cả hai vợ chồng trong mấy năm nay dao động khoảng 25-30 triệu/tháng.
Cuối năm 2013, sau khi cưới nhau 5 năm, vợ chồng tôi cũng tích cóp được khoảng 300 triệu và được bố mẹ hai bên cho thêm 400 triệu. Chị chồng hứa cho chúng tôi vay 300 triệu không lãi, và được trả dần trong 5 năm. Với 1 tỷ trong tay, hai vợ chồng mạnh dạn đi tìm mua nhà. Hai vợ chồng tôi làm việc ở quận 10 và quận 1, bố mẹ chồng tôi ở quận 7, do đó chúng tôi thống nhất tìm mua nhà ở quận 7, 4 hoặc 8.
Trước khi mua nhà, vợ chồng tôi sống tại một căn hộ đi thuê, diện tích tầm 60m2 tại khu Nam Long, quận 7, giá 4,5 triệu/tháng. Sau khi sinh sống mấy năm, chúng tôi thấy quen và khá dễ chịu. Người chủ nhà lúc đó cũng đang muốn bán căn hộ này với giá 1,1 tỷ. Bà cho biết sẽ bớt 20 triệu nếu vợ chồng tôi mua căn hộ này.
Tuy nhiên, do lo sợ chung cư mất giá, hai vợ chồng quyết định mua một ngôi nhà 40m2 (tính cả tường), gồm một trệt một lầu với giá 1,4 tỷ. Căn nhà này nằm trong một con hẻm trên đường Huỳnh Tấn Phát. Đường mặt tiền ngôi nhà chỉ rộng chừng 2m, nhưng đi bộ khoảng 150m là ra hẻm ô tô.
mua nhà trong hẻm
Để mua ngôi nhà này, chúng tôi phải vay thêm ngân hàng 400 triệu nên chúng tôi quyết định không mua sắm đồ đạc mới hay sang sửa lại nhà mà cứ thế chuyển về ở.
Hàng tháng, tôi gom thu nhập của cả hai vợ chồng, đưa lại cho anh 3 triệu để ăn sáng, ăn trưa và tiêu vặt, trích ra 2 triệu cho vào một tài khoản tiết kiệm để cuối năm cộng với tiền thưởng Tết cho đủ 50 triệu trả nợ chị chồng. Chúng tôi vay ngân hàng kỳ hạn 10 năm, mỗi tháng trả dần cả gốc và lãi khoảng 7 – 8 triệu. Hai con chúng tôi đều học mầm non trường công, bé lớn còn học thêm tiếng Anh ở trung tâm, cộng thêm tiền sữa uống hàng ngày, chi phí cho các con tổng cộng khoảng 5 triệu/tháng. Như vậy tôi chỉ còn chưa đầy chục triệu để vừa chi tiêu cá nhân, vừa lo cho các chi phí sinh hoạt hàng ngày của gia đình. Công việc của tôi phải gặp gỡ nhiều người nên rất cần đầu tư cho trang phục, làm đẹp. Tuy nhiên, từ lúc mua ngôi nhà đến nay, tôi gần như không dám ghé vào các cửa hiệu thời trang vì còn lo thắt chặt chi tiêu để trả nợ.
Một ngôi nhà đúng nghĩa phải là tổ ấm nhưng hình như cả hai vợ chồng tôi đều không thích ở nhà vì cảm thấy hơi bí. Mảnh đất nhà chúng tôi rộng 40m2, trừ đi khoảnh sân 5m2, tường và cầu thang, tính ra diện tích sử dụng cũng chỉ tương đương với căn hộ mà chúng tôi ở trọ trước đây. Tuy không rộng hơn nhưng việc dọn dẹp mấy tầng lại tiêu tốn nhiều thời gian và công sức hơn.
Ngoài ra, từ khi chuyển về ngôi nhà này, các thành viên trong nhà đều hay ốm vặt, cáu bẳn, giấc ngủ không được sâu. Mẹ chồng tôi mê tín, bà bảo do đất nghịch nên hướng dẫn tôi đặt dao ở đầu giường. Riêng tôi lại cảm thấy nguyên nhân là do môi trường có vẻ không tốt. Cả sân và đường dẫn vào ngôi nhà này thường bị ngập nước trong mùa mưa. Giữa lưng nhà tôi và nhà hàng xóm có một khe nhỏ, tập trung rất nhiều muỗi và các loại rác lặt vặt nhưng không thể vào dọn dẹp, trừ khi phá tường ra. Sau mỗi trận mưa, khu vực này lại bốc mùi hôi của cống rãnh rất khó chịu.
Ý thức bảo vệ môi trường của các nhà hàng xóm xung quanh cũng không tốt. Họ thường để rác trong mấy cái bao tải ngoài hẻm. Hẻm nhỏ nhưng mật độ dân số rất đông vì đến 2/3 số hộ gia đình ở đây xây nhà trọ. Có những nhà nuôi chó mèo, cứ để mặc chúng chạy rông và phóng uế ra đường.
Tường nhà tôi và mấy nhà xung quanh đều cách âm kém nên chỉ cần nhà hàng xóm nói chuyện to là chúng tôi đều nghe thấy. Phía tây nhà tôi là một dãy nhà trọ cấp bốn nên tầng lầu hứng trọn nắng trưa, chiều, rất nóng. Dù rất muốn sửa nhà cho tiện nghi hơn nhưng chúng tôi vẫn còn đang nợ tiền chị chồng và ngân hàng nên đành thôi.
Cuộc sống không mấy an cư nên tôi không thể nào “lạc nghiệp” được. Ngủ không ngon giấc, sức khỏe xuống dốc, làm việc kém hiệu quả, thu nhập của tôi vì thế cũng bị giảm, công việc không thăng tiến.
Tôi bắt đầu thấy tiếc việc đã bỏ lỡ cơ hội mua chung cư ở Nam Long. Chúng tôi đã từng rất thoải mái khi sống ở đó. Thời gian đó, mỗi tháng chúng tôi vẫn tiết kiệm được khoảng 5-7 triệu và cuộc sống khá thoải mái, còn bây giờ chi tiêu tiết kiệm hơn nhưng chẳng để ra được đồng nào.
Nhiều lúc tôi ngẫm nghĩ, ngôi nhà này là tài sản lớn duy nhất của chúng tôi, chúng tôi không hề kiếm tiền từ nó mà chỉ tốn tiền cho nó, như vậy nó là tiêu sản chứ đâu phải tài sản? Sau này, dù nhà đất có lên giá cũng không đảm bảo chúng tôi sẽ bán đi, bởi chúng tôi chỉ có mình nó để ở. Nước lên, thuyền lên, cho dù chúng tôi bán được nhà với giá cao thì cũng phải đi mua nhà ở nơi khác với giá cao.
Từ thực tế trên, tôi nghĩ, nếu chỉ mua nhà để ở, thì nên quan tâm đến sự thoải mái trong cuộc sống của mình hơn là giá cả sau này của nó.
Chưa hết, vừa rồi, vợ chồng tôi thử rao bán ngôi nhà, người ta chỉ trả chúng tôi 1,5 tỷ mặc dù giá nhà đất tại Tp.HCM hiện nay cao hơn khá nhiều so với hồi chúng tôi mua nhà. Đường xá khu vực nhà tôi cũng đã đi vào ổn định nên tôi không trông mong gì vào việc nhà có thể lên giá một cách đột biến. Một số người tôi quen đang có nhu cầu mua nhà đất cho biết, họ không thích những ngôi nhà nhỏ quá, tiêu chí đặt ra tối thiểu cũng phải 60m2, có ôtô vào được tận cửa. Thế nên nhà mặt đất, nhỏ lại nằm sâu trong hẻm như của chúng tôi cũng không hề được ưa chuộng để có thể bán được giá.
Leave a Reply